Làm liều chịch em trưởng phòng vú to đã có chồng trong chuyến công tác riêng

Anh sẽ đi gặp nó ngay, em ở nhà.” Anh lấy áo khoác, bước ra cửa, không ngoảnh lại, để lại Thư ngồi bệt dưới sàn, tay ôm đầu, lòng tan nát: “Anh biết rồi, mình mất anh thật sao?”
Trưa đến, ánh sáng xám vẫn phủ kín căn nhà, gió lạnh ma quái lùa qua khe cửa làm rèm phất phơ như bóng ma. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên đều đặn, như nhịp đếm ngược đến một cuộc đối chất không thể tránh khỏi. Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Hoàng siết chặt cô, “Anh tin em, nhưng em phải mạnh lên, đừng để ai thao túng nữa.” Thư gật, “Dạ, anh,” nhưng dấu vết trong lòng cô vẫn cháy âm ỉ – không chỉ tội lỗi mà còn chút ham muốn cô không dám thừa nhận, thứ mà Nam đã gieo vào cô từ lần đầu chạm tay. Thư ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe, tay ôm gối, cố giữ bình tĩnh nhưng lòng như cơn bão không ngừng gào thét. Mày chờ xem.”
Thư đứng sau cửa sổ, rèm khép hờ, nhìn ra hẻm tối, thấy Hoàng đối mặt Nam, lòng đau như cắt, “Anh làm gì vậy, đừng vì mình mà đánh nhau.” Điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ kèm ảnh: Thư trong nhà hàng Ngọc Lan, tay Nam luồn dưới bàn, lồn cô ướt át qua quần short, ánh mắt đờ đẫn, “Chúc mừng, Hoàng chưa thấy cái này, quà tặng của Nam đó?” Thư run, tay nhấn xóa tin, nhưng hình ảnh như khắc sâu vào đầu, ” Tên khốn nạn, hắn