Ngoại tình cùng anh hàng xóm buồi to mà bị vợ bỏ

Bé Ngọc ngủ yên trong phòng, tiếng thở nhẹ của con như một điểm sáng hiếm hoi giữa không khí nặng nề bao trùm. Sáng sớm, ánh sáng xám đục từ bầu trời u ám len qua rèm cửa mỏng, chiếu lên bàn ăn gỗ cũ trong căn nhà nhỏ của Thư. Hoàng đập mạnh tay xuống bàn, tiếng “ầm” vang lên làm cốc nước sóng sánh, “Thư, anh thấy tin nhắn từ Nam, em nói đi, chuyện gì giữa em với nó?” Nước mắt Thư trào ra, cô bật khóc, giọng nghẹn ngào: “Anh, em sai rồi, nhưng không như anh nghĩ đâu.” Hoàng nghiêng người, mắt hằn tia máu, ” Không như anh nghĩ là sao? Anh đặt điện thoại xuống trước mặt, giọng trầm như gió lạnh thổi qua: “Vợ, anh biết em giấu anh chuyện gì đó, hôm nay em phải nói thật, anh không muốn đoán nữa.”
Thư run, tay siết chặt mép bàn đến trắng khớp, “Dạ, anh, em…” nhưng lời mắc nghẹn trong cổ, không thốt nổi. Hoàng ngồi đối diện, áo thun đen bó ngực, tay chống lên bàn, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và cơn giận kìm nén. Hoàng ngồi đối diện, áo thun đen bó ngực, tay chống lên bàn, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và cơn giận kìm nén. Thư ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe, tay ôm gối, cố giữ bình tĩnh nhưng lòng như cơn bão không ngừng gào thét.